Nửa tối rộng lớn 11 giờ Lục Mộ Trầm mới nhất quay trở lại, Tống Nhiễm tắm rồi thương tâm phía trên chóng, nghe thấy giờ xuất hiện, tất tả vàng giơ tay vệ sinh nước đôi mắt, môi mím chặt.
Lục Mộ Trầm ở bên phía ngoài kêu: “Nhiễm Nhiễm, anh về rồi.”
Tống Nhiễm cắm chặt môi, trong tim oán thù trách móc anh. Vùi nguồn vào gối fake cỗ đang được ngủ rồi.
Lục Mộ Trầm kể từ bên phía ngoài lên đường vô, tức thời thấy vô buồng ngủ đen giòn như mực, ko để đèn sáng.
Anh tiếp cận mép chóng, choãi tay lấy đầu đèn đầu chóng nhảy lên, sắc tố ánh đèn sáng ấm cúng nhu hòa, vô chống sáng sủa lên một ít, Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm cuộn tròn trặn đằm thắm bản thân lấy từ đầu đến chân chôn vô chăn.
Trong lòng anh thấy khôi hài, ko ngoài cong khóe mồm lên, choãi tay kéo chăn Tống Nhiễm chăn: “Nhiễm Nhiễm, ngủ rồi sao?”
Chăn bị mang ra, Tống Nhiễm nhắm đôi mắt lại fake cỗ ngủ.
Lục Mộ Trầm coi chằm chằm cô vô giây lát, thấp giọng tự động nói: “Còn sớm như thế đang được ngủ rồi.” Trong tiếng nói đem theo đuổi vài ba phần ý mỉm cười.
Hai tay anh kháng nhì mặt mũi đằm thắm thể Tống Nhiễm, cúi người nhẹ dịu thơm bên trên má cô một chiếc.
Như cũ Tống Nhiễm vẫn ko tỉnh, trong tim hận ko thể cắm anh một chiếc.
Muộn như thế mới nhất quay trở lại, còn ko biết xấu xa hổ tuy nhiên thơm cô!
Lục Mộ Trầm thơm Tống Nhiễm, tiếp sau đó vùng dậy tiếp cận tủ ăn mặc quần áo.
Phía bên dưới tủ quần áo hiện có 1 ngăn kéo đã trở nên khóa.
Anh lấy chiếc chìa khóa kể từ túi quần đi ra, tiếp sau đó ngồi xổm xuống phanh ngăn kéo bị khóa đi ra và vứt một cái gì cơ vô.
Phía sau sườn lưng anh to lớn, Tống Nhiễm lặng lẽ ở đàng sau nỗ lực coi phiên bản đằm thắm anh đang được phủ ỉm cái gì, tuy nhiên còn còn chưa kịp thấy, đùng một cái anh lại khóa ngăn kéo lại.
“……” Tống Nhiễm rất rất tức phẫn uất, hận ko thể nhào thông qua đó cắm anh.
Đang nghiến răng nghiến lợi, tự nhiên Lục Mộ Trầm đứng lên, Tống Nhiễm bị nạt nộ tức thời ở lại bên trên chóng, nhắm đôi mắt lại kế tiếp fake cỗ ngủ.
Lục Mộ Trầm xoay người, coi người nào là cơ bên trên chóng fake cỗ ngủ không thực sự rõ nét, vô đôi mắt ý mỉm cười càng thâm thúy thêm thắt vài ba phần.
Ngay tiếp sau đó, cầm cố chiếc chìa khóa vừa vặn mới nhất khóa ngăn tủ tùy ý ném bên trên tủ đầu chóng, tiếp theo sau ngay tắp lự xoay người rời khỏi buồng ngủ.
Tống Nhiễm vừa vặn nghe thấy Lục Mộ Trầm rời khỏi ngoài, tức thời trườn dậy kể từ bên trên chóng cầm cố lấy chiếc chìa khóa anh mới nhất ném bên trên tủ đầu chóng, ngồi xổm trước tủ ăn mặc quần áo một phía phanh khóa một phía nhỏ giọng hừ hừ: “Không thể nghĩ về được căn phiên bản là em ko ngủ hả, em mong muốn coi kín đáo tuy nhiên anh đang được ỉm giấu giếm giếm bao nhiêu ngày nay! Nếu thiệt thực hiện chuyện gì đem lỗi với em, em sẽ không còn cần thiết anh!”
Bạn đang xem: trêu chọc vào lòng anh
Tống Nhiễm thở phì phò tuy nhiên thưa, tiếp theo sau ngay tắp lự phanh ngăn mang ra.
Hôm ni sư đợi một người, tâm lý thật nhiều chuyện.
Từ khi cô đóng góp phim quay trở lại, Lục Mộ Trầm đem chút ko trúng, rõ nét ngày cơ vào bên trong túi quần ỉm dụng cụ, ko Chịu đựng cho tới cô coi. Mấy ngay lập tức ni cả nhì đều cần đua, không tồn tại nhiều thời ở cùng nhau, tuy nhiên song thời điểm hiện tại đều đang được đua xong xuôi rồi, sinh nhật cô ngày hôm nay còn trễ như thế mới nhất quay trở lại thậm chí là một cuộc điện thoại cảm ứng cũng ko thưa.
Điều này không thực sự tương đương những chuyện tuy nhiên Lục Mộ Trầm tiếp tục thực hiện, ko cần vì thế cô nghĩ về nhiều.
Cô vốn liếng tưởng rằng Lục Mộ Trầm đang được ỉm dụng cụ gì này mà ko nhằm cô biết, tuy nhiên khi phanh tủ đi ra xa lánh tức sững sờ.
Trong ngăn tủ, là một trong những cái vỏ hộp blue color biển khơi tinh nghịch xảo, phía bên dưới vỏ hộp đè một tờ giấy tờ Trắng.
Ngay kể từ thấy lúc cái vỏ hộp, nháy đôi mắt tâm tình Tống Nhiễm ko kiểm soát được tuy nhiên kinh hoàng.
Ngón tay cô run rẩy rẩy, lấy cái vỏ hộp cơ phanh đi ra, bên phía trong là một trong những cái nhẫn rubi xinh rất đẹp sáng sủa lộng lẫy.
Theo phiên bản năng Tống Nhiễm phủ иgự¢, cũng ko biết là khích động hoặc là khẩn trương hoặc là ngượng nghịu thùng, cũng ko biết lúc nào mặt mũi đang được rét bừng lên thở đem chút liên tiếp.
Cô tất tả vàng lấy tờ giấy tờ Trắng viết lách thư phía bên dưới vỏ hộp phanh đi ra. Trên giấy tờ viết lách thư là chữ viết lách xinh rất đẹp của Lục Mộ Trầm.
Nhiễm Nhiễm, trong năm này là sinh nhật 21 tuổi tác của em. Từ năm 17 tuổi tác đang được nghe biết em cho tới tận giờ đây cũng ước lượng đã và đang được tư năm rồi.
Còn ghi nhớ rõ rệt chuyến thứ nhất nhì tất cả chúng ta bắt gặp nhau, em kể từ bên trên lầu trở xuống ᴆụng vô иgự¢ anh. Em ngấc đầu lên hai con mắt coi trực tiếp vô anh.
Em vẫn luôn luôn nhận định rằng là em quí anh, trúng không?
Thật đi ra ko cần.
Có một việc, anh vẫn luôn luôn ko thưa cho tới em biết. Trên thực tiễn, trước lúc em quí anh, anh đã và đang quí em.
Đó là khi học tập môn thể dục thể thao, em nằm trong chúng ta của em ở sảnh thể dục thể thao đá cầu mặt mũi đẫy tươi tỉnh mỉm cười. Anh ngồi vô chống học tập bên trên lầu, tầm đôi mắt ko tự động giác tuy nhiên bị em thú vị, ánh mặt mũi trời hấp thụ vào bên trên người em, em vô chỗ đông người cơ rất đẹp mà đến mức anh ko thể tách đôi mắt lên đường được. Lúc ấy anh nghĩ về tại vì sao lại sở hữu cô nàng mỉm cười cho tới xinh xắn như vậy, đơn thuần đứng xa thẳm xa coi em tươi tỉnh mỉm cười như thế không hiểu biết nhiều sao cảm nhận thấy rất rất ấm cúng.
Từ cơ về sau, đặt điều biệt anh xem xét cho tới em nhiều hơn nữa hoàn toàn có thể liếc đôi mắt một chiếc vô đám người cũng hoàn toàn có thể tìm kiếm ra em
Nhiễm Nhiễm, kể từ góc nhìn thứ nhất đang được quí em, cho tới giờ đây thời hạn đang được tư năm, liên tục quí em đối với ngày ngày hôm nay về sau cũng tiếp tục vĩnh viễn yêu thương em nhiều hơn nữa.
Muốn nằm trong em lên đường không còn cuộc quãng thời hạn nhiều năm đằng đẵng này.
……
Xem thêm: trường nguyệt tẫn minh truyện
Tống Nhiễm phát âm cho tới trên đây, rốt cuộc nước đôi mắt ko thể kìm giữ được, những giọt nước đôi mắt rộng lớn rơi bên trên tờ giấy tờ viết lách thư.
Không biết lúc nào Lục Mộ Trầm ngồi xổm đàng sau Tống Nhiễm, ôm siết lấy cô nhẹ dịu kể từ đàng sau thấp giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, chớ khóc.”
Cả người Tống Nhiễm giật thột, ngay lập tức tiếp sau đó ngay tắp lự xoay đầu mặt mũi đẫy nước đôi mắt tuy nhiên coi anh, hít dòng sản phẩm mũi nghẹn ngào hỏi: “Đây là chuyện ngày hôm trước anh ỉm à?”
Lục Mộ Trầm gật đầu, ôn nhu giơ tay hùn cô vệ sinh thô nước đôi mắt.
Tống Nhiễm nhếch mồm, nước đôi mắt ko kìm giữ được lại chảy xuống hỏi: “Cho nên ngày hôm nay là anh cố ý gạt em, mong muốn cho tới em một bất thần này sao?”
Ánh đôi mắt Lục Mộ Trầm thiệt thâm thúy tuy nhiên coi cô gật đầu ‘ Ừ ’ một giờ, hỏi: “Thích không?”
Tống Nhiễm vệ sinh lau nước đôi mắt, ko biết nên sung sướng hoặc là nên tức phẫn uất rất mất thời gian sau mới nhất trừng đôi mắt coi anh liếc đôi mắt một chiếc, nói: “Em mong muốn cắm anh!”
Lục Mộ Trầm coi cô nhịn ko được nở nụ mỉm cười, nói: “Được, cắm lên đường, mong muốn cắm địa điểm nào?”
Vừa dứt điều, đùng một cái Tống Nhiễm ôm cổ anh thơm lên môi anh.
Hai người ôm thơm triền miên.
Lục Mộ Trầm nâng ௱ôЛƓ Tống Nhiễm bế kể từ bên trên mặt mũi khu đất đứng lên, Tống Nhiễm đẩy иgự¢ anh, đằm thắm thể Lục Mộ Trầm té ngửa bên trên chóng. Tống Nhiễm táp vào bên trên người anh, kế tiếp thơm anh nồng sức nóng.
Hai người ôm thơm cho nhau, thơm cho tới ko thể tách tách.
Thật lâu sau.
Tống Nhiễm bị thơm cho tới thở hồng hộc, kể từ bên trên người Lục Mộ Trầm ngồi dậy, cô cúi đầu, theo đuổi phiên bản năng mong muốn toá chão thắt sườn lưng của Lục Mộ Trầm.
Tống Nhiễm khó khăn đạt được hăng hái như thế, tuy nhiên thiệt đi ra Lục Mộ Trầm quí thiệt sự.
Nhưng…… Không cần là khi.
Anh tức thời bắt lấy tay Tống Nhiễm, thấp giọng gọi cô lại: “Nhiễm Niễm, hóng đang được ——
Khuôn mặt mũi nhỏ của Tống Nhiễm đỏ rực bừng, bên trên mặt mũi còn vương vãi lại nước đôi mắt, thở phì phò nói: “Không cần thiết chờ!”
Nói xong xuôi, tức thời sờ lên chão sườn lưng Lục Mộ Trầm, sẵn sàng toá vứt. Đúng thời điểm hiện nay, mặt mũi tai đùng một cái vang lên ‘ phanh ’ một giờ, tiếp Từ đó vô số chão pháo mừng dải lụa tỏa nắng rực rỡ kể từ bên trên đỉnh đầu cô rơi xuống, đùng một cái đàng sau vang lên một trận đinh tai nhức óc giọng hô to: “Nhiễm Nhiễm! Sinh nhật hí hửng vẻ!”
Cả người Tống Nhiễm chấn động, đùng một cái xoay đầu lại ko biết lúc nào trước cửa ngõ đem rất đông người đứng.
Phó Tranh, Lục Quýnh, Từ Hạo, vài ba người không giống, từng người cầm cố pháo mừng hi hi ha ha ha tuy nhiên đứng đàng sau cô.
Vẻ mặt mũi Từ Hạo đẫy ái muội mỉm cười, hô to: “Chị dâu! Sinh nhật sung sướng nha!”
Tống Nhiễm bị giọng Từ Hạo hô đồ sộ một giờ, rốt cuộc cũng phục hồi lại lòng tin, tiếp sau đó cô mới nhất thấy rõ nét người xem.
Ngoài đồng minh đi ra, trước cửa ngõ đứng là kẻ vô điện thoại cảm ứng tất tả vàng thưa bận đánh giá chống ko rảnh nằm trong cô thì thầm điện thoại cảm ứng là dì Lục, là chú Lục bận công tác làm việc đang được lâu, thậm chí là còn tồn tại tía đang được ngồi bên trên xe pháo lăn lóc, chú và cô của cô…… Mặt từng người đẫy tươi tỉnh mỉm cười tuy nhiên coi cô.
Mới một vài giờ trước thôi, trong tim cô còn đang được phiền muộn vì thế toàn bộ người xem đều quên thất lạc sinh nhật cô, tuy nhiên chỉ vô một vài giờ sau toàn bộ người xem đều xuất hiện tại trước mặt mũi cô, toàn bộ trưởng bối đều cho tới. Cả người Tống Nhiễm đều ngốc, ngơ ngẩn tuy nhiên coi bọn họ, sau khoản thời gian sửng nóng bức được một khi lâu, mới nhất đùng một cái ghi nhớ cho tới giờ khắc này phiên bản đằm thắm còn đang được ngồi bên trên người Lục Mộ Trầm, đột nhiên từ đầu đến chân như bị thiêu châm tất tả vàng nhảy xuống ngoài người Lục Mộ Trầm, cả khuôn mặt mũi đều hồng mà đến mức như trái khoáy táo chín mọng.
Dép lê còn còn chưa kịp đem, chạy cho tới trước mặt mũi những trưởng bối: “Ba, chú dì người xem tại vì sao lại cho tới đây!”
Mẹ Lục mỉm cười bắt lấy tay cô nói: “Chúng tớ cho tới Bắc Kinh nghịch ngợm, thuận tiện thể fake con cái thuộc sở hữu ngôi nhà.”
“Thế dì…… Giữa trưa dì còn thưa đang được đánh giá chống với con……”
Lục Mộ Trầm mỉm cười mà đến mức ko nhịn được, chỉ vô đàng sau Lục Mộ Trầm: “Còn ko cần tè tử cơ kêu tất cả chúng ta thưa vậy sao.”
Tống Nhiễm mím môi, xoay đầu lại mỉm cười liếc Lục Mộ Trầm một chiếc, nói: “Lục ca ca thiệt là xấu xa tuy nhiên.”
Mọi người đều mỉm cười ha ha lên.
Tống Nhiễm ngồi xổm mặt mũi người tía, mách bảo tay tía, lo ngại tuy nhiên coi ông ấy: “Ba, đằm thắm thể tía còn Chịu đựng được không? Ngồi máy cất cánh tim đem ko tự do thoải mái không?”
Ba Tống nhấp lên xuống đầu, bên trên mặt mũi đem theo đuổi nụ mỉm cười, nước đôi mắt lại lóe lên, bắt chặt tay Tống Nhiễm, nói: “Không đem gì ko tự do thoải mái, đem công ty nhiệm Lâm ở trên đây không còn thảy đều chất lượng.”
Tống Nhiễm ngấc đầu, cảm kích tuy nhiên quan sát về phía u Lục: “Cảm ơn dì.”
“Cảm ơn vật gì chứ, con cái đứa nhỏ ngốc này.”
Ba Tống sờ khuôn mặt đứa đàn bà nhức lòng nói: “Tại sao con cái lại gầy guộc nhiều cho tới như thế.”
“Đúng thế dì vừa vặn mong muốn thưa Nhiễm Nhiễm tại vì sao con cái lại gầy guộc cho tới như thế” u Lục tiến bộ lên nâng Tống Nhiễm kể từ bên trên mặt mũi khu đất vùng dậy.
Tống Nhiễm sờ sờ khuôn mặt, mỉm cười nói: “Còn rất tuyệt tuy nhiên, cũng không tồn tại gầy guộc nhiều như thế nha” “Còn thưa ko gầy guộc, hóng về lại quê hương cần bồi té làm sao cho thật chất lượng.” u Lục bắt tay Tống Nhiễm kể từ vô buồng ngủ rời khỏi, toàn bộ người xem đều kể từ buồng ngủ chật hẹp tiếp cận phòng tiếp khách rộng thoải mái.
Mọi người đều rời khỏi ngoài, vô buồng ngủ chỉ với dư lại Lục Mộ Trầm nằm trong bao nhiêu người các bạn.
Phó Tranh mỉm cười huỷ lên, nghiêng theo Lục Mộ Trầm hí hửng đùa nói: “Anh bọn họ, trước cơ tại vì sao em ko vạc sinh ra anh là kẻ xấu xa tính như thế.” Lời vừa vặn thoát khỏi mồm, mặt mũi không giống bao nhiêu dòng sản phẩm phái nam sinh không giống toàn bộ đều mỉm cười vang lên.
Lục Mộ Trầm một chân đá Phó Tranh: “Đi đi ra ngoài!”
“Mọe nó! Anh đó là qua loa cầu rút ván hả! Chúng em rộng lớn nửa tối hùn anh thực hiện một bất thần, tận dụng xong xuôi tức thời đá lên đường, không hề gì nhằm thưa với anh.”
“Được rồi, quay về chào người xem ăn cơm trắng, trước tiên rời khỏi ngoài tớ còn tồn tại chút việc cần thực hiện.”
Lục Mộ Trầm xua xua đuổi toàn bộ đồng minh rời khỏi ngoài, xoay đầu lại kể từ vô ngăn tủ mang ra một cỗ tây trang.
……
Tống Nhiễm nằm trong người xem thì thầm bên phía ngoài sôi sục.
“Bác trai, đó là chuyến thứ nhất bác bỏ cho tới Bắc Kinh sao? Cảm thấy nghịch ngợm được không?”
“Được chứ, thủ đô ko hổ là thủ đô nha, ngày ngày qua tất cả chúng ta còn lên đường Thiên An Môn coi thăng quốc kỳ lý.”
Tống Nhiễm kinh ngạc: “Hôm qua loa người xem đều đang được cho tới rồi sao?”
Mẹ Lục mỉm cười rộ lên, nói: “Chúng tớ cho tới vài ba ngày rồi, những điểm Bắc Kinh nên nghịch ngợm đều đang được tham ô quan liêu không còn rồi.”
Dì Ba khích động tuy nhiên nói: “Ngày ngày qua tuyết còn rơi dày quánh, tuyết ở Tử Cấm Thành rất rất rất đẹp.”
Tống Nhiễm xem sét người xem đã đi đến kể từ sớm, vì thế cho tới cô bất thần ngày sinh nhật tuy nhiên cố ý gạt ko thưa cho tới cô biết, cho rằng này đó là công ty ý của Lục ca ca tức tương khắc cảm nhận thấy anh xấu xa rộng lớn.
Trước cơ tại vì sao lại ko cảm nhận thấy anh hỏng như vậy?
“Trễ như thế vững chắc người xem đều đói bụng rồi, đợi giây lát hóng Lục ca ca đi ra chào người xem lên đường ăn khuya nha” Nói xong xuôi xoay đầu lại đôi mắt coi xung xung quanh vô chống căn vặn Phó Tranh: “Anh bọn họ cậu tại vì sao còn ko ra?”
Giọng Phó Tranh mỉm cười nhạo: “Ai biết đâu, bọn chúng em đều bị Lục ca ca của chị ấy xua đuổi ra phía bên ngoài.”
Chu Tương Tương mỉm cười đá anh một chiếc.
Phó Tranh ai domain authority một giờ, gọi ‘ Vợ ’.
Chu Tương Tương chây lười nhằm ý anh, mỉm cười tiếp cận trước mặt mũi Tống Nhiễm nói: “Chị dâu bọn họ đem dụng cụ cho tới chị.”
Tống Nhiễm hí hửng sướng hỏi: “Cái gì? Lễ vật sao?”
Chu Tương Tương mỉm cười nói: “Trước tiên nhắm đôi mắt lại.”
Tống Nhiễm phụt cười: “Các người làm cái gi nha, thần thần túng bấn túng bấn.”
Lưu Linh kể từ vô bao mang ra dòng sản phẩm bịt mắt: “Một lát nữa tiếp tục biết ngay lập tức.” Nói rồi đặc trưng khí phách tuy nhiên lên đường tới: “Nào! Cho chị đem lên!”
Đôi đôi mắt Tống Nhiễm bị bịt kín, trước đôi mắt một black color.
Nhưng trong tim cô không tồn tại một tia hoảng loàn, vớ từ đầu đến chân đằm thắm và đồng minh đều mặt mũi người, không tồn tại một khoảng thời gian ngắn nào là tự do thoải mái và niềm hạnh phúc rộng lớn thời điểm hiện tại.
Bình luận